Hạnh phúc được đong đếm bằng gì?
Khi anh mua được cái ô tô chạy phà phà ư? Không phải.
Khi anh lên sếp rất to, nhân viên răm rắp nghe lời ư? Không đâu.
Khi anh kiếm được đủ tiền mua du thuyền và cả hòn đảo ư? Cũng không.
Khi anh sở hữu một ngân hàng lớn, cả vạn người đến nhờ vả vay tiền ư? Không phải.
Hay khi anh trở thành vô địch võ đài như các anh võ sĩ MMA đánh bại mọi đối thủ và giơ cao cái đai vô địch. Càng không.
Thực ra, đàn ông thấy hạnh phúc nhất là khi tối đến, đợi con gái học xong rồi chui lên giường ôm cổ bắt bố kể đủ thứ chuyện linh tinh lang tang, khủng long đi lạc, cá vàng ăn no, tò vò mất mẹ.
Nhất là lúc nó giật tai mình bảo bố kể chậm thôi, chậm thôi, xong rồi kể chuyện nữa, chuyện nữa.
Cảm giác như cả thế giới phải lắng tai nghe giọng của mình vậy. Thấy mình quan trọng hẳn lên. Lắm lúc còn làm trò, con không ôm cổ thì đừng hòng bố kể cho nghe.
Nhiều lúc tôi cứ nghĩ, sao người ta có thể bỏ cái thế giới nhỏ bé này ở nhà để đi khám phá bốn bể năm châu nhỉ?
Tôi thì chẳng cần. Tôi chỉ lo cái thế giới sinh động, cầu kỳ, hơn hớn này do mình tạo ra nó nức nở vì một điều gì đó. Lúc ấy thì vứt hết máy bay tàu hỏa, vứt hết chức tước tiền tài... chạy vội về bảo bố đây bố đây.
Thế đấy, hôm nay không trêu mấy ông không đẻ con gái nữa vì có con gái tuyệt lắm!








0 comments